๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên gương mặt Vân Chi lan chỉ có vẻ cười khổ, trong lòng nghĩ thầm mặc dù phần lớn thời gian, cuộc sống của sư phụ đại nhân có vẻ rất "hoang đường", nhưng trên phương hướng vĩ mô sư phụ luôn sở hữu một lòng kiên nhẫn khiến người ta thán phục, trong một số chi tiết nhỏcu có những nét bút như thần - chẳng hạn như tiểu sư đệ.
Thế nhưng lúc này lời nói của sư phụ lại trở nên hoang đường. Chẳng lẽ sư phụ lại nghĩ rằng kinh đô Khánh Quốc xem ra chuyện đại sự cỡ này chỉ vì Hoàng đế và Trưởng công chúa Khánh Quốc ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, không ngần ngại làm mất mặt hoàng thất chỉ để diễn một vở kịch cho mọi người trong thiên hạ xem?
Dù thế nào Vân Chi Lan cũng không thể tin được điều này, nói mấy câu nêu ý kiến của mình.
Vị Đại tông sư ở Kiếm Lư đã im lặng, dường như cũng cảm thấy phán đoán của mình thực sự có vấn đề. Nhưng trong lòng lão, người Khánh Quốc, đặc biệt là hoàng thất Khánh Quốc, hiển nhiên là những kẻ xấu xa nhất, vô sỉ nhất, dơ bẩn nhất, dơ bẩn nhất, và giả dối nhất trên đời này. Bảo lão tin hoàng thất Khánh Quốc thực sự xuất hiện một khe nứt lớn như vậy, đúng là không phải là chuyện dễ dàng.