๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng Phạm Nhàn phát lạnh, năm trăm Hắc Kỵ là mình điều động tới, chẳng qua chưa tiến vào phạm vi Đại Đông sơn. Nếu bị người từ kinh đô ám toán trong điểm này, nếu lần này Hoàng đế thực sự khó thoát đại kiếp nạn, đúng là mình cũng khó giải thích được... may là trong lòng mình còn có một số thủ đoạn.
Hứa Mậu Tài kể lại chi tiết tình hình trong quân đội hiện giờ. Càng nghe Phạm Nhàn càng thấy bất đắc dĩ, mình ở trên đỉnh núi đã một ngày một đêm, mà tin tức dưới chân núi tin tức đã trở thành một hình ảnh khác. Mình cấu kết với Tứ Cố Kiếm của Đông Di thành hành thích Hoàng đế? Con mẹ nó... thủ đoạn vu khống này thực quá ngây thơ.
Có điều, Phạm Nhàn hiểu rất rõ, xưa nay thủ đoạn chỉ là thứ yếu. Chỉ cần cuối cùng dựa vào thực lực phân định thắng bại, cho dù thủ đoạn vu khống của Trưởng công chúa có ngây thơ đến đâu chăng nữa, cũng sẽ trở thành sự thật không thể thay đổi trong sử sách.
"Đương nhiên, trong lòng đại đa số thủy quân đều có nghi vấn, thậm chí ta tin chắc có một số người... vốn đã biết rõ sự thật về sự việc ở Đại Đông sơn lần này." Hứa Mậu Tài lạnh lùng nói: "Nhưng cho dù biết sự thật thì đã sao cơ chứ? Nếu như mấy năm trước vẫn là Thường Côn dẫn quân, với lòng kính trọng của hắn và những lão tướng thủy quân đối với bệ hạ, ta tin chắc chắn có đánh chết họ cũng không dám dính líu tới chuyện này. Mà năm ngoái thiếu gia ngài đã gây ra một trận tàn sát ở Giao Châu, rất nhiều lão tướng đã thiệt mạng, không biết có bao nhiêu tướng lĩnh bắt đầu cảm thấy cõi lòng nguội lạnh với triều đình. Thủy quân Giao Châu giờ đã thuộc về Tần gia, cho dù bọn họ thực sự mưu phản, ta tin các tướng lĩnh trên chiến thuyền của thủy quân dưới chân Đại Đông sơn cũng rất vui lòng."