๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn vung tay cắt ngang lời nói của hắn: "Tất cả những điều này đều dựa trên giả định Đại hoàng tử ủng hộ ta."
Hứa Mậu Tài mới không chờ y nói hết lời đã tiếp tục khuyên nhủ: "Nếu Hoàng đế chết rồi, trong tay ngài có ngọc tỷ và ngự thư, lại có mối quan hệ thân thiết với Đại hoàng tử, thế thì Đại hoàng tử không ủng hộ ngài, còn ủng hộ ai được?"
"Còn Tần gia thì sao?" Phạm Nhàn nhìn chằm chàm vào đôi mắt của hắn, gằn từng câu từng chữ nói: "Còn Diệp gia ở Định Châu thì sao? Tổng binh lực của hai bên là bao nhiêu? Diệp gia đã quản lý quân phòng vệ kinh đô trong hai mươi năm, Đại hoàng tử hoàn toàn không thể khống chế được."
"Thế thì đã sao?" Hứa Mậu Tài hạ giọng nói: "Triều đình Đại Khánh của ta có tinh binh bảy khu vực, Yến Tiểu Nhất đang ở Đông Sơn, không thể điều động được Chinh Bắc doanh, hai nhà Diệp Tần chỉ có hai nhánh, còn lại bốn tinh binh trong bốn khu vực... Chỉ cần thiếu gia có thể kiểm soát trong cung, tinh binh bốn khu vực này sẽ thuộc về ngài. Cho dù ban đầu thế cục kinh đô có nguy hiểm, nhưng chưa tới nửa tháng, toàn bộ đại thế sẽ đảo ngược!"