๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hầu công công cúi mình nói: "Nô tài sẽ xin Thái hậu ban chỉ. Có điều lời nói của nô tài không có ảnh hưởng gì lớn, tối đa Thái hậu chỉ có thể truyền chỉ lệnh cho cấm quân tham gia truy bắt..." Lão ta ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn Trưởng công chúa: "Nhưng điện hạ cũng biết mà, chúng ta đã điều động mọi lực lượng có thể điều động. Lúc trước cấm quân cũng xuất hiện ở hẻm Dương Thông, nhưng họ không hề nhúc nhích, rõ ràng Đại hoàng tử có ý đồ khác."
Trưởng công chúa điềm tĩnh nói: "Chúng ta không thể sai khiến được cấm quân."
Hầu công công thử thăm dò: "Mặc dù hôm nay trên Thái Cực điện có chuyện lớn, bây giờ có tới hơn bốn mươi đại thần bị giam, nhưng ý của Thái hậu vẫn không thay đổi. Nếu đã quyết định cho Thái tử kế vị... Ngài xem, có nên xem xét lại vị trí của Đại hoàng tử không?"
"Ngài muốn ta nói với Thái hậu ư?" Trưởng công chúa mỉa mai hỏi: "Đừng nghĩ nữa. Hiện tại lực lượng quân phòng vệ kinh đô đều trong tay ta, mười ba Thành Môn ti vẫn đang do dự, quân đội họ Tần và Diệp cách kinh đô chỉ vài ngày đường... Nếu thậm chí cả thống lĩnh cấm quân cũng đổi, làm sao mẫu hậu của ta yên tâm cho được?"