๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cô khẽ mỉm, tỏ vẻ rất bình tĩnh: "Đối với kẻ điên như ngươi, oán hận chỉ là cảm xúc thừa thãi."
"Thật sao?" Lý Vân Duệ chậm rãi nhắm mắt, "Con là đứa con do ta sinh ra, tất nhiên con không có quyền trách ta... chẳng phải bây giờ con ả thấp hèn Tư Tư kia đang đang sống tốt lành bên ngoài sao? Sao Phạm phủ kia chỉ che chở cô ta mà không che chở cho con? Muốn trách, con nên trách tướng công và bà bà của mình."
Lâm Uyển Nhi hai chân run rẩy, nói: "Ngài hiểu lầm một điểm. Có lẽ mọi người đều không ngờ ngài lại đối xử với con gái ruột thịt như thế."
Dưới chân cô vang lên tiếng kim loại va cham, hóa ra là bị xiềng xích trói lại!