๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong lòng Phạm Nhàn mềm nhũn, nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, ôn tồn nói: "Đừng hoảng hốt, chỉ là không biết tâm sự cùng ai, nên mới nói với muội thôi."
Một lúc lâu sau, Phạm Nhược Nhược dò xét bằng ánh mắt sợ sệt, giọng nhỏ như muỗi hỏi: "Thật ư?"
Phạm Nhàn im lặng một hồi, nhìn sang phía tiểu viện thanh nhã bên kia sông, nghĩ về tai ương đẫm máu ở nơi này hai mươi năm trước, nghĩ về hai mươi năm trước có lẽ nơi này là địa ngục trần gian, không biết bao nhiêu người Diệp gia đã chết đi, trong khi người thiếu nữ tài sắc vẹn toàn kia lại đang trong giai đoạn yếu đuối nhất cuộc đời.
Bởi vì cô sinh hạ y.