๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Giọng nói của Hoàng đế sau khi nổi giận trở nên cực kỳ lạnh lùng: "Năm đó lần đầu tiên Bắc phạt, trẫm đã phát hiện chân khí bá đạo trong người đã rục rịch, nhưng việc quân không thể dừng, trẫm tiến quân, liên tiếp giao chiến với Chiến Thanh Phong ở vùng núi phương bắc. Nhưng đúng lúc đó, mối họa bùng phát, trong người trẫm... toàn bộ kinh mạch đứt gãy!"
Trần Bình Bình im lặng, ông là một trong những người hiểu rõ nhất về đoạn lịch sử này. Năm đó bắc phạt rất gay go, Chiến Thanh Phong đại sư sử dụng binh pháp lão luyện đến cùng cực, quân lính Đại Ngụy hùng mạnh, Nam Khánh chỉ với vài vạn quân mạo hiểm tiến về phương bắc, quả thực là quyết định cửu tử nhất sinh. Nhưng Đại Ngụy đã mục nát không thể cứu vãn, dân chúng lầm than khốn cùng, nếu muốn thay đổi thế cuộc, mở ra tình thế và tương lai mới, Nam Khánh phát binh là điều tất yếu.
Lúc đó, Khánh Đế còn là Thái tử điện hạ, dẫn quân bắc chinh, còn Trần Bình Bình thì ở lại Giám Sát viện mới thành lập, một là để bảo đảm an ninh kinh đô, hai là giữ khoảng cách với chiến trường, bảo đảm tỉnh táo ra quyết sách. Vốn là địch mạnh ta yếu, đúng lúc trận chiến ác liệt nhất, Chiến Thanh Phong dẫn đại quân vây khốn Khánh quân ngoài Hào Sơn thì Thái tử điện hạ bất ngờ bị thương nặng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, nằm bất động trong doanh trại!
Mặc dù lúc đó Phó tướng Diệp Trọng cùng giáo quan thiếu niên Vương Chí Côn của doanh thân binh đã xung phong, nhưng Nam Khánh đang ở thế yếu, thống soái đột nhiên không thể chỉ huy, chớp mắt sau, đại quân của Chiến Thanh Phong ập tới, quân Nam Khánh thua tan tác, Thái tử bị vây hãm giữa rừng núi.