๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trần Bình Bình cười buồn bã, thương cảm nhìn Hoàng đế: "Mượn cớ là mượn cớ thôi, có lẽ năm đó bệ hạ nghĩ như vậy. Nhưng nay Phạm Nhàn cũng đã luyện, nếu không nhờ Hải Đường, chắc hắn cũng rơi vào cửa ải địa ngục kia rồi."
"Tâm pháp Thiên Nhất đạo, cô ấy vốn đã nắm trong tay." Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại.
"Nhưng liệu có thể mãi mãi dừng ở cảnh giới cửu phẩm?" Trần Bình Bình nói với vẻ mỉa mai: "Bệ hạ có bằng lòng không?"
Không đợi Hoàng đế trả lời, ông vén tay áo, thở dài: "Việc đã qua, đành thôi không nhắc lại. Bệ hạ đã nghi ngờ cô ấy, tất nhiên cũng có thể nghi ngờ tất cả mọi người. Chỉ có điều... nghi ngờ như vậy thật quá buồn cười."