๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Xa xa đầu phố, các mật thám của Giám Sát viện vẫn còn đó. Khóe môi Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa, về mặt giám sát này, cả triều đình cộng lại cũng khó là đối thủ của Giám Sát viện. Xem ra những mật thám trong tay y vẫn còn, chưa rơi vào tay Hoàng đế.
Phạm Nhàn bước lên thềm, Ngôn Băng Vân trên xe thở dài định rời đi thì nghe thấy câu nói:
"Chắc tòa viện kia sắp không còn dưới tay ta nữa." Phạm Nhàn không quay lại, tay phải được nha hoàn đỡ lấy, giọng nói mệt mỏi pha chút tự giễu: "Ta vốn cũng chẳng quản lâu, nhưng hy vọng ngươi không phạm phải sai lầm như trước. Giám Sát viện vững như thép không phải nhờ thưởng phạt rõ ràng, mà là nhờ... bao bọc."
"Chắc đã có nhiều người vào ngục, về sau những lão gia này cũng khó ngồi vững ghế Bát Đại Xử.” Y chậm rãi ưỡn thẳng lưng: “Cách chức thì cũng được, nhưng ngươi phải đảm bảo họ được sống. Nếu cả họ cũng chết hết thì việc gìn giữ cái viện nhỏ đó cũng vô nghĩa, hiểu chứ?"