๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Dẫu sao Quý Thường cũng chỉ là một người đọc sách, một quan viên, cho dù bây giờ mới biết cách luôn cúi, nhưng đâu thể hiểu được hắn đã mắc phải sai lầm lớn như thế nào."
Trong lòng Sử Xiển Lập phát lạnh, hắn biết môn sư có quá nhiều bí mật, tất nhiên môn sư không chỉ đơn thuần là một quyền thần. Quyền lực của môn sư nằm ngoài chức tước, hành động phản bội của Hầu Quý Thường, thực chất là đã chọc giận một đấng quân vương trong bóng đêm.
"Đừng lo về việc ta giết hắn, ta không có tâm trạng nhàn hạ kia đâu." Phạm Nhàn hạ mi mắt xuống nói: "Việc ta bảo ngươi điều tra tiến triển thế nào rồi?"
"Đông Di thành và phương bắc vẫn bình thường, không có gì xung đột với chiến sự bên ngoài." Sử Xiển Lập bổ sung thêm một câu, sau đó thận trọng trả lời: "Vụ Cung Điển rời kinh mà ngài nhờ tìm hiểu, quả thật có điều khả nghi. Hai tháng trước, bộ Hộ phát một mệnh lệnh tuyệt mật tới bên Nam Chiếu, chỉ có điều cấp bậc rất cao, trong lầu chỉ nghe phong thanh, nay lại không có sự phối hợp từ trong viện, nhiều tin tức chỉ biết có bề ngoài."