TRUYỆN FULL

[Dịch] Khánh Dư Niên

Chương 1948: Áo vải mang kiếm gặp Thiên tử 12

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Bông tuyết dần dần rơi lớn hơn, xoáy tròn bay lượn trong cung điện hoang tàn, dần dần tích tụ cao đến mức. Bộ áo xanh mặc trên người Phạm Nhàn và tấm long bào màu vàng rực rỡ trên người Hoàng đế đều bắt đầu phủ một lớp tuyết trắng, đất tuyết phía trước hai người cũng được bao phủ một lớp tuyết dày đặc, không còn nhìn thấy bất kỳ dấu vết cỏ cây nào, giống như cả thiên hạ này chỉ còn một màu trắng xóa sạch sẽ, trong mắt họ, làm sao có phân chia do con người tạo ra?

"Ta có đủ sức lực làm cho thiên hạ đại loạn, cho dù ta có chết ngay bây giờ, ta vẫn có thể biến hoài bão thiên thu vạn đại của bệ hạ thành như trận tuyết này, chờ đến khi mặt trời mọc lên sẽ tan ra thành nước, không cách nào trở thành hiện thực được nữa.” Phạm Nhàn lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc, hôm nay nói quá nhiều, miệng lưỡi cũng phát khô. Y chăm chú nhìn Hoàng đế bệ hạ nói: “Vì vậy, ta xin được đấu một trận công bằng với bệ hạ."

"Cái gì gọi là công bằng?" Hoàng đế hỏi lại.

"Kính xin bệ hạ cho phép Nhược Nhược rời cung, ta chỉ còn người muội muội này thôi. Kính xin bệ hạ cho Uyển Nhi và gia quyến lớn nhỏ của ta được trở về Đạm Châu sống những ngày tháng bình yên, ta chỉ có gia đình này thôi. Kính mong bệ hạ bỏ qua, sau khi ta chết, đừng truy cứu trách nhiệm những quan lại trung thành với ta. Thực ra họ đều là nhân tài.” Phạm Nhàn dừng một lát rồi cười khổ nói: “Nếu ta chết, họ sẽ không còn lý do gì để chống đối triều đình nữa, kính xin bệ hạ tin tưởng điều đó."

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất