๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Họ không nên bị thế giới này lãng quên. Thứ bất công họ phải chịu cần được chuộc lại bằng cách nào đó." Phạm Nhàn nhìn Hoàng đế bệ hạ nói: "Đó là trách nhiệm của bệ hạ, cũng là bổn phận của ta."
Hoàng đế bệ hạ im lặng rất lâu sau những lời tâm sự của Phạm Nhàn, ngữ điệu lạnh lẽo chậm rãi hỏi: "Sao ngươi không hỏi trẫm rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi không hỏi trẫm? Hay trẫm không có nỗi khổ tâm riêng?"
"Trong phủ Tĩnh Vương, tức Thành Vương phủ ngày xưa, vẫn còn rất nhiều văn thư, tấu chương mẫu thân bí mật gửi riêng cho Hoàng đế bệ hạ." Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi đáp: "Ta đã đọc hết. Ta không cần hỏi gì cả, ta biết vì sao chuyện năm đó xảy ra. Còn với đại lục rộng lớn này, ngàn vạn dân chúng, cái chết của người đó liệu là tốt hay xấu, ta cũng chẳng mấy quan tâm."
Y mỉm cười đầy khóc nhọc, nói: "Bệ hạ, thật ra đây không phải việc tranh luận thiên hạ, chính nghĩa. Đây không phải công oán, mà chỉ là... tư oán."