๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tổng đốc Giang Nam giật mình, chìm vào trầm mặc. Đương nhiên hắn cũng biết tối nay trong thành Tô Châu đã xảy ra chuyện gì, cũng đoán được Phạm Nhàn vốn luôn tàn nhẫn bao che, chắc chắn sẽ ra tay với Minh gia. Hắn chỉ không ngờ... trước khi hành động đối phương lại tới thông báo cho chính mình, thái độ này khiến Tiết Thanh cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Sau khi trầm tĩnh suy nghĩ một hồi, Tiết Thanh ôn tồn nói: “Bản quan có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Khâm sai đại nhân.”
Câu này nói cũng chẳng khác gì không, đương nhiên hiểu không có nghĩa là ủng hộ. Phạm Nhàn cũng biết điều này, dù sao Minh gia cũng là danh gia vọng tộc chốn Giang Nam, con cháu trong tộc lên tới mấy vạn, lại có vô số trợ thủ trong triều đình và dân gian. Lâu nay tay chân của Minh gia đã cắm cắm sâu vào cuộc sống của bách tính Giang Nam, nếu Phạm Nhàn muốn vận dụng vũ lực của Giám Sát viện, đàn áp Minh gia theo cách thô bạo đơn giản nhất, chắc chắn y sẽ gặp vô số phản ứng trái chiều, không khéo thế cuộc Giang Nam cũng gặp xáo trộn rất lớn.
Giang Nam không thể loạn được, một khi nó rối loạn, Tiết Thanh thân là Tổng đốc Giang Nam đương nhiên phải đứng mũi chịu trào. Hắn hoàn toàn không thể bàn giao với triều đình và bệ hạ, thế nên bây giờ trước mặt Phạm Nhàn, hắn chỉ có thể nói hiểu chứ không chịu nói gì khác.