๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Ừ, tiếp tục.” Hoàng đế cau mày, biết Hồng công công nói vậy là đang ám chỉ điều gì.
“Dù sao năm xưa Phạm Thượng thư cũng từng là một tài tử phong lưu.” Hồng lão thái giám mỉm cười nói: "Là một người đa tình, lão nô mạo muội, thường thấy rằng hễ người đa tình thì cũng có thể trở thành ràng buộc của người khác. Nếu Phạm Thượng thư lưu lại tại kinh thành, thì Tiểu Phạm đại nhân sẽ làm việc tại Giang Nam sẽ ổn thỏa hơn nhiều."
Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, một lúc lâu sau mới nói: "Lúc trước trong cung Thái hậu, Thái Hậu cũng nói tương tự nhiên như vậy, một là nể mặt mũi của nhũ mẫu ở Đạm Châu nên trong cung thường hay thi ơn cho Phạm phủ, thứ hai là Phạm Kiến ở lại kinh thành, còn Phạm Nhàn làm việc ở Giang Nam, đúng là sẽ yên tâm hơn."
Thế nào gọi là yên tâm? Chẳng qua là âm thầm phòng bị và uy hiếp tối mà thôi.