๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trên vách núi dựng đứng bên biển của Đạm Châu, Phạm Nhàn và Lâm Uyển Nhi tay trong tay đứng bên vách núi, chỉ cần tiến thêm vài bước sẽ là vực sâu, sẽ là đại dương, sẽ là từng bông hoa tuyết.
Gió biển phả vào mặt, so với lúc nhìn từ mặt đất thì mặt trời trên đỉnh đầu có vẻ xa hơn một chút, ánh sáng trong trẻo bao quanh, nhưng tạo cảm giác chói chang.
Hơi thở của Uyển Nhi hơi loạn nhịp, gò má đỏ bừng, ánh mắt còn lưu chút sợ hãi. Quãng đường được Phạm Nhàn cõng lên trên vách núi, quả thực là trải nghiệm kích thích nhất kể từ khi cô nương này sinh ra tới giờ. Những vách đá này trơn trượt và dựng đứng, cô cũng không biết mình đã lên thế nào, cho nên lúc này đứng trên vách đá, Uyển Nhi lại không hề sợ hãi, ngược lại còn có cảm giác chết lặng.
Cô hơi rụt rè nhìn thoáng qua thành Đạm Châu ở phía xa, phát hiện ra với thị lực của mình thậm chí còn không thấy rõ hình dạng nhà dân ở đó.