๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Vì sao ư?"
Trưởng công chúa đột nhiên mỉm cười đứng dậy, không hề tỏ ra kém cạnh khi đứng đối diện Hoàng đế, đưa ánh mắt sắc bén tràn ngập oán hận nhìn thẳng vào hắn, hỏi ngược lại từng chữ một: "Hoàng đế ca ca, huynh muốn hỏi vì sao muội đã ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn? Hay là huynh định hỏi vì sao khi mới mười lăm tuổi muội lại không biết xấu hổ đi dụ dỗ Trạng Nguyên? Hay là huynh muốn hỏi vì sao muội lại nuôi nhiều trai lơ như vậy?"
Trưởng công chúa nhẹ nhàng cắn môi, tiến thêm một bước về phía Hoàng đế, nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, giọng điệu lạnh lùng đến tận xương tủy: "Vì sao à? Vì sao Trưởng công chúa Lý Vân Duệ lại từ bỏ vinh hoa phú quý, những năm tháng yên bình tự tại, mà đi quản lý Nội Khố cho triều đình biết bao nhiêu năm? Vì sao đứa con gái ngu ngốc ấy nhưng lại ép mình phải kiềm chế nỗi kinh tởm đi lựa chọn nhân tài cho Hoàng đế Khánh Quốc? Vì sao đứa con gái ấy lại phải mệt mỏi giao tiếp với các quốc gia khác? Vì sao cô ta lại lén lút tổ chức Quân Sơn hội, giết những kẻ mà Hoàng đế không tiện giết, thực hiện một số âm mưu có thể khiến triều đình tối tăm mặt mũi?"
"Vì sao ấy à?" Lý Vân Duệ nhìn chằm chằm vào Hoàng đế, vẩy ống tay áo, the thé nói: "Hoàng đế ca ca, huynh nói xem là vì sao? Vì sao muội lại ngu xuẩn đến như vậy? Vì sao huynh lại là nhân vật rực rỡ nhất thiên hạ, còn muội lại cam tâm trở thành kẻ tăm tối nhất sau lưng huynh? Vì sao ta phải chịu đựng những điều tiếng ấy?"