๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngài muốn ta cũng dâng tấu?" Phạm Nhàn nhìn hắn.
Tiết Thanh lại tự giễu: "Mối quan hệ giữa ngài và Thái tử ra sao, ai mà chẳng biết, ta đâu có ngốc đến mức đó."
Dừng lại một lát, hắn nhỏ giọng nói: "Tâm ý bệ hạ đã định, người làm thần tử như chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tuân theo..." Nói đến đây, Tiết Thanh lại dừng một chút, dường như trong lòng cũng rất nghi hoặc. Rõ ràng trong hai năm qua Thái tử đã dần dần trưởng thành, có phong độ chân thành, mọi mặt đều có tiến bộ không nhỏ, nào ngờ bệ hạ lại đột nhiên muốn phế bỏ người thừa kế. Có điều hắn cũng loáng thoáng đoán ra, chắc chắn trong hoàng tộc đã xảy ra chuyện. Trước mặt đứa con tư sinh của hoàng tộc như Phạm Nhàn, hắn sẽ tuyệt đối không nói ra nghi ngờ này.
Phạm Nhàn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Có bao nhiêu người biết chuyện này?"