๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Lúc này chạy về có lẽ vẫn kịp." Thật ra câu này chỉ là giả bộ. Y biết rõ nếu Hoàng đế vào Đạm Châu vào lúc này, chắc chắn đang có ý định rất quan trọng trong lòng, không phải chỉ nói vài câu là có thể trở về. Có điều mình là một thần tử, đặc biệt là cần phải ngụy trang thành một trung thần hiếu tử, có vài lời y nhất định phải nói ra ngay trước mặt.
Lão phu nhân cười nói: "Thế thì con đi đi, bằng không bệ hạ sẽ lâu lại sốt ruột."
Phạm Nhàn cũng mỉm cười, nhưng không đi xuống ngay, mà lại cẩn thận truyền một luồng chân khí Thiên Nhất đạo vào trong cơ thể nãi nãi, kiểm tra tình trạng thân thể của lão nhân gia, để lại vài bài thuốc, lại tán gẫu với nãi nãi một lát, mãi đến tầm trưa lão nhân gia bắt đầu mệt, y mới kéo tấm chăn mỏng cho nãi nãi, rón rén xuống lầu dưới.
.o O o.