๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Không ai dám không trả lời câu hỏi của Khánh Đế, nhưng Tứ Cố Kiếm lại không thèm nhìn Khánh Đế một cái, chỉ chăm chú nhìn Hồng lão thái giám bên cạnh Hoàng đế. Dần dà, ánh mắt của vị Đại tông sư này trở nên nóng bỏng, dường như muốn xuyên thấu bóng tối dưới chiếc nón lá, làm tan chảy gương mặt già nua của Hồng lão thái giám.
Tứ Cố Kiếm, vốn thấp bé, mở miệng, thanh âm của hắn lại không giống với thân thể của mình, vang dội như chuông lớn, có thể đứt đá, lại run rẩy vì phấn khích.
"Vừa rồi là ngươi phải không, chân khí thật bá đạo..." Tứ Cố Kiếm si ngốc nhìn Hồng lão thái giám, "Ta biết Phạm Nhàn cũng đi theo con đường này, thì ra ngươi chính là sư phụ của hắn... Nói như vậy là mười mấy năm trước, người đã bộc phát khí thế trong hoàng cung chính là ngươi, quả nhiên lời đồn đại trong thiên hạ cũng có cái lý của nó."
Đường đường là Hoàng đế Khánh Quốc, nhưng lại bị vị Đại tông sư này xem như không nhìn thấy, Tuy Hoàng đế bệ hạ không tức giận nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh như băng, nhìn Tứ Cố Kiếm nói: "Các hạ đã ba lần hành thích trẫm, nhưng lại không thấy được mặt trẫm mà thảm thương lui lại... Lần này có thấy vui mừng bất ngờ không?"