๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây vốn là tin vui, nhưng gần đây trong cung quá nhiều người qua đời nên không thể phấn khởi nổi. Cho dù Ninh Tài nhân cười to, cũng không thể xua tan bầu không khí quỷ dị trong cung, Nghi Quý tần chỉ nở nụ cười dịu dàng. Ngược lại, Tam hoàng tử Lý Thừa Bình chưa lành vết thương vẫn cố chấp muốn bế, miệng liên tục gọi "muội muội".
Khóe môi Phạm Nhàn hơi vểnh lên, nghĩ thầm thằng nhóc này đúng là trưởng thành sớm một cách đáng sợ, nhưng vai vế có vẻ hơi lệch. Không hiểu sao y lại nghĩ đến muội muội và Tư Triệt đang ở Bắc Tề xa xôi. Chuyện trên Đại Đông sơn liên quan đến ba nước, chắc chắn sẽ có người phải chết, y không biết hai người bọn họ có gặp rắc rối gì không.
Không ở lại lâu, Phạm Nhàn bế bé gái rời đi, vào Ngự Thư phòng rước thê tử rồi cáo lui với bệ hạ . Hoàng đế suy ngẫm một lúc rồi đồng ý, nói việc đặt tên sẽ bàn sau. Phạm Nhàn biết thời gian gần đây Hoàng đế bận xử lý triều chính sau biến cố mưu phản, nhưng không ngờ bệ hạ vẫn nhớ những việc nhỏ này, không khỏi bất ngờ.
Ra khỏi cung, Phạm Nhàn không hỏi thê tử Hoàng đế giữ lại nói gì, nhưng thấy đôi mắt cô sưng đỏ, y biết chắc chắn cuộc trò chuyện giữa hai bác cháu này là về đến cái chết của Trưởng công chúa và hai người kia.