๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sáng hôm sau, Phạm Nhàn mặc quan phục chỉnh tề, bỗng nảy ra ý định quay lại lấy một miếng vải đặt vào ngực - trên đó in dấu chân đỏ của Phạm Tiểu Hoa khi tròn một tháng tuổi. Khi đó, mọi người trong nhà đều thấy hành động của Phạm Nhàn kỳ lạ, không ngờ y chỉ muốn gợi nhớ một phong tục từ nhiều năm trước... Và hôm nay, cầm lấy tấm vải này, rõ ràng y đang chuẩn bị thuyết phục tâm ý Hoàng đế.
Đang lúc lên xe ngựa, bất chợt y nhìn thấy một người quen đang đứng bên kia đường nhìn mình mỉm cười. Phạm Nhàn cúi đầu nhìn xuống bộ quan phục Giám Sát viện màu đen của mình, rồi nhìn bộ trang phục màu trắng của người kia, trầm giọng nói: "Ta đã nói không đi là không đi, cho dù ngày ngày ngươi cải trang thành Bạch Vô Thường đến lôi kéo, ta vẫn không đi."
Ngôn Băng Vân tiến lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ mỉm cười, nói: "Đây là ý của Viện trưởng đại nhân, ta chỉ là thuộc hạ, tất nhiên chỉ biết tuân theo... Ngài định vào cung? Nếu đã có thể vào cung, chắc cũng phải trở lại viện giải quyết công việc, chứ không thể đợi Viện trưởng vào cung xin ý chỉ được."
Phạm Nhàn khạc nhổ xuống đất, chợt nhớ đến việc hôm nay phải vào cung, cau mày, thì thầm vài câu bên tai Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân nhìn y với vẻ kỳ quái, nghĩ bụng những kẻ phản nghịch ai cũng đáng tội chết, mà việc này cũng đã theo đúng pháp lệnh, Hoàng thượng cũng chẳng hề làm điều gì quá đáng, vậy mà Đề ti đại nhân lại định vào cung can gián hay sao?