๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mặc dù nói thế, Phạm Nhàn cũng cảm thấy hơi tiếc nuối. Bởi bệ hạ luôn cấm Giám Sát viện can thiệp quá sâu vào quân đội, nên Giám Sát viện ở Định Châu, chẳng kể là Tứ Xử quản lý các khu vực hay Nhị Xử thu thập tin tức, đều không có người đắc lực.
Đương nhiên, chắc chắn Giám Sát viện chắc chắn đã bố trí người bên trong Định Châu. Nhưng Phạm Nhàn nghĩ bên trong Định Châu thành rất an toàn nên không dám dùng những người đó, sợ quân đội và nha môn địa phương bất mãn, khiến quan viên cấp dưới của Giám Sát viện gặp rắc rối.
Đoàn người dừng xe ngựa nghỉ ở một nơi mát mẻ, im lặng chờ đợi mặt trời từ từ di chuyển. Cơm trưa chỉ ăn vội vài cái bánh với nước lã, Phạm Nhàn cũng không ngoại lệ, mỗi lần hành động như thế này đều khiến thuộc hạ Giám Sát viện cảm thấy gần gũi hơn. Chỉ có Dịch thừa kinh ngạc, ngay cả Tiểu Công gia cũng phải vất vả gặm bánh khô thế này.
Khi bóng cây của bức tường đất phía sau xe ngựa dần kéo dài, một thuộc hạ của Phạm Nhàn huýt sáo trở về, trên tay còn xách những món đặc sản của người Hồ mua dọc đường, có vẻ rất cẩn thận trên đường đi. Sau khi ném đồ lên xe, hắn hạ giọng nói vài câu với Phạm Nhàn.