๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lời nói Phạm Nhàn nói nghe có vẻ hơi giả dối. Trên thảo nguyên, Vương trướng san sát, quý tộc vô số, hơn nữa bọn chúng đều tham lam vô độ. Muốn làm thỏa mãn cái bụng của chúng, trừ phi triều đình Khánh Quốc dốc sức ủng hộ, chứ một quan viên trẻ tuổi nhỏ bé của Giám Sát viện thì khó mà làm nổi.
"Ta có thể cung cấp cho ngươi những thanh đao tốt từ Nội Khố." Phạm Nhàn không đáp lời hắn, lạnh lùng nói: "Có điều số lượng có hạn. Dù sao trong tương lai ta không muốn những thanh đao ta tặng ngươi, chém vào cổ con dân Đại Khánh ta."
Phạm Nhàn không trả lời nghi vấn của Hồ Ca, khiến Hồ Ca càng thêm bất an. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Phạm Nhàn, hạ giọng lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, nói: "Ta là Phạm Nhàn."