๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vương Thập Tam Lang rời Đông Di thành, trở lại bên Phạm Nhàn, tất nhiên là vì lời hứa đêm tuyết ấy, nhưng không chỉ vì lời hứa đó. Hắn thầm nghĩ một lúc, đôi lông mày dày như trọng kiếm có vẻ cực kỳ lo lắng, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Sư phụ không thể chèo chống thêm nữa rồi."
Phạm Nhàn im lặng, cái chết của Tứ Cố Kiếm là điều ai cũng đoán trước, trong lòng người đời, đáng lẽ vị Đại tông sư Đông Di thành này đã chết từ hai năm trước, ai ngờ tên ngốc lợi hại nhất thiên hạ lại có thể kéo dài đến hai năm, khiến mọi người vất vả, khó xử vô cùng, thậm chí... dường như người trong thiên hạ cũng mong chờ cái chết của lão.
Có điều những lời này xuất phát từ miệng Vương Thập Tam Lang lại mang ý nghĩa khác. Phạm Nhàn biết thời gian của Tứ Cố Kiếm không còn nhiều, Đông Di thành phải quyết định con đường tương lai ngay lập tức. Lần này Vương Thập Tam Lang đi tới khu vực Tây Lương, lập công lớn cho Phạm Nhàn, chắc chắn là sắp đặt của Tứ Cố Kiếm.
"Sư phụ ngươi là tên ngu ngốc, ta nghĩ ngươi rất có thể kế thừa hắn, trở thành tên ngốc thứ hai trên đời." Phạm Nhàn nhìn khuôn mặt tiều tụy khó tả của Vương Thập Tam Lang, lạnh lùng nói: "Ngươi và Hải Đường đều là trẻ mồ côi, sao phải bỏ cả cái đầu, vẩy cả máu nóng vì hai chữ bảo hộ vô vị này cơ chứ?"