๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Lão ta hy vọng Đông Di thành vẫn giữ nguyên như hiện tại dưới sự cai trị của Đại Khánh."
"Trẫm chấp thuận." Hoàng đế gật đầu quyết đoán, không đợi Phạm Nhàn nói thêm, ngay lập tức phán: "Đông Di thành mà trẫm muốn chính là Đông Di thành bây giờ. Nếu biến thành Giang Nam, trẫm còn cần làm gì nữa?"
Trong lòng Phạm Nhàn vô cùng kinh ngạc, điều y lo lắng nhất, điều Tứ Cố Kiếm lo lắng nhất, hóa ra trong lòng Hoàng đế chẳng hề là vấn đề, Hoàng đế bệ hạ muốn chính là Đông Di thành hiện tại, nơi giao thương với hải ngoại sầm uất, mang chút màu sắc tự trị của thương nhân.
Nghĩ vậy, Phạm Nhàn không khỏi cảm phục Hoàng đế lão tử, chỉ có đế vương với tầm nhìn rộng lớn mới có thể dung thứ tình huống như thế này. Hóa ra tầm nhìn và tâm huyết của Hoàng đế bệ hạ còn vượt xa tưởng tượng của mình...