๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhìn bóng dáng người con gái khuất sau căn phòng, tâm trạng Phạm Nhàn trầm xuống, bỗng nhiên mở lời: "Chuyện ta nói với ngươi lần trước thế nào rồi? Nếu ngươi đồng ý, ta có thể giúp cô ấy thoát khỏi thân phận tội phạm trốn chạy bên Bắc Tề."
Ngôn Băng Vân đứng dậy, đứng dưới hành lang như đang ngắm mưa, như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Đừng tưởng trên đời này không ai biết những mưu đồ của ngươi với người Bắc Tề. Trước kia không sao, nhưng bây giờ tình hình như thế nào rồi? Hai bên sắp đánh nhau đến nơi, hành động của ngươi là tư thông với địch... Không tranh thủ thời gian thanh minh, còn muốn lợi dụng mối quan hệ này để mưu lợi, đừng tưởng thân phận đặc biệt của ngươi sẽ không ai nghi ngờ ngươi phản quốc."
"Phản cái rắm." Phạm Nhàn cười mắng: "Ta cũng chỉ vội vàng kiếm tiền thôi. Hơn nữa, phần lớn tiền bạc ta không tiêu, năm ngoái chuyển vào sổ sách của Hàng Châu hội và nha môn Hà Công, ngươi cũng xem qua rồi mà."
"Đây là điều ta không hiểu, dù sao tiền đó cũng là ngươi nộp cho triều đình, tại sao phải đi vòng vèo như vậy? Điểm quan trọng nhất là, trung gian lọt lỗ hổng tránh thuế, số bạc triều đình thu được càng ít hơn."