๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y tự giễu nói: "Khi đó hoàn cảnh của ta khá nguy hiểm, tạm thời cũng chưa nghĩ sâu xa. Sau này mới hiểu ra, mưu sĩ thủ tịch của Trưởng công chúa là Viên Hoành Đạo, kẻ nội gián mà Tần gia tin tưởng nhất trong Giám Sát viện là Ngôn Nhược Hải, đều là người thân tín của ngươi. Cho dù ngươi không ở đó nhưng lại biết rất rõ tình hình phản loạn. Có hai người này giúp đỡ, nếu muốn ngươi có thể thay Hoàng đế bệ hạ kiểm soát tình hình, tuyệt đối sẽ không để kinh đô hỗn loạn đến thế."
Trần Bình Bình nở nụ cười, giọng hơi khàn khàn: "Vậy ngươi nói xem, tại sao ta không kiểm soát được tình hình?"
"Vốn dĩ ngươi muốn tình hình hỗn loạn một chút, ngươi hận không thể những người trong cung chết sạch." Phạm Nhàn cúi đầu nói nhỏ: "Hoàng đế bệ hạ thả một mồi lửa, nhưng ngươi lại để ngọn lửa ấy cháy quá mạnh... thiêu chết quá nhiều người. Ngươi chỉ hy vọng rằng, cuối cùng trời đất trắng xoá, chỉ còn lại hai người ta và lão đại thu dọn tàn cuộc."
"Vấn đề là, ngươi còn chưa giải thích tại sao ta lại phản bội Hoàng đế bệ hạ? Làm sao ta có năng lực khiến cho cả kinh đô chỉ còn hai người là ngươi và Hòa Thân vương?"