๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hôm nay Phạm Nhàn đã bộc lộ hết cảm xúc, đau thương và quyết tâm, những suy nghĩ ấy giờ đã đông cứng trong đầu. Thêm vào đó, muội muội kể lý do thực sự mình tìm y, nên y sẽ không ở lại bãi tha ma nữa. Đoàn người nhanh chóng lên xe ngựa, về kinh đô. Trên đường đi, Phạm Nhàn nghiêm túc lắng nghe muội muội kể chuyện gì đã xảy ra trong phủ hôm nay. Hàng lông mày cau lại dần thư giãn, vì mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng, không đáng kể.
Thực ra việc liên quan đến Phủ doãn Kinh Đô phủ vốn nên coi là đại sự, nhưng với Phạm Nhàn bây giờ, những tranh chấp trên quan trường không đáng kể, chỉ là chút rắc rối mà thôi.
"Cô ấy đến vào buổi sáng, trong miệng chỉ nói đến việc bái kiến Quận chúa nương nương, nhưng theo lời thuật lại của Đằng Đại Gia, xem ra ánh mắt Tôn tiểu thư, chỉ e vẫn muốn tìm gặp huynh." Phạm Nhược Nhược hạ hạ giọng nói: "Tẩu tẩu vào cung, trong phủ không có người chủ trì công việc, thêm vào đó cũng biết thân phận của cô nương này hơi nhạy cảm, nên tìm đến đầu của muội."
"Có gì mà nhạy cảm?" Phạm Nhàn nhướng mày, vô cùng mất tự nhiên nói: "Nếu không nhớ nhầm, tuổi tác của Tôn tiểu thư cũng chỉ lớn hơn chút ít so với Nhu Gia, đến phủ nói chuyện với bọn muội một chút cũng chẳng quá đáng."