๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chính tính cách này khiến vào mùa thu năm Khánh Lịch thứ bảy, khi chưa nhìn thấy di chiếu của Hoàng đế, hắn chấp nhận ý chỉ của Thái hậu nương nương, dốc hết sức truy nã Phạm Nhàn trong kinh đô.
Thế sự khó lường, thế sự khó lường! Ai mà ngờ Hoàng đế bệ hạ không chết? Ai mà ngờ Tiểu Phạm đại nhân lại là bậc trung thần! Mỗi lần nghĩ đến việc này, Tôn Kính Tu không khỏi run sợ, cũng nhờ nuôi được một cô con gái tốt, lần đầu tiên tìm được chỗ dựa trong triều.
Mà còn là chỗ dựa cao nhất trong triều.
Cho nên các quan lại càng thêm đố kỵ, lời đồn bán con gái cầu vinh không biết loan truyền bao lâu, cuối cùng dưới sự đàn áp mạnh mẽ của Phạm Nhàn mới lắng xuống. Đến ba năm sau, các quan mới tin rằng Phạm phủ và Kinh Đô phủ không có quan hệ mật thiết, chuyện tình cảm trong khuê phòng xưa kia chỉ là truyền thuyết, không có gì tiếp diễn.