๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cánh cửa Ngự Thư phòng mở ra, Diêu thái giám dẫn hai tiểu thái giám cầm khay đồng bước vào, trong khay là nước ấm nghi ngút khói. Hoàng đế nhận lấy khăn lông nóng từ tay Diêu thái giám, dùng ánh mắt ra hiệu cho Phạm Nhược Nhược tiếp tục nói rồi đặt tấm khăn lông cuộn ấy lên mặt, chà xát mạnh vào hốc mắt.
Dưới lớp khăn lông, Khánh Đế chậm rãi nhắm mắt lại, không ai có thể nhìn thấy nét mặt ngài lúc bấy giờ, cũng chẳng ai hay biết rằng giây phút trước đó, ngài đột nhiên nghĩ đến cơn mưa thu ngày hôm qua, sau khi đưa Lý Thừa Bình về cung, tay đứa con trai thứ ba của ngài run rẩy khi bị nắm chặt. Đôi mắt thiếu niên tràn ngập nỗi kinh hoàng.
Giống hệt Thừa Càn ngày xưa.
Trong lòng Hoàng đế bỗng dâng lên một cơn tức giận giá lạnh, giật khăn ném xuống đất, hít thở sâu vài hơi rồi mới nén được cơn thịnh nộ xuống. Ngài nhìn Diêu thái giám nói: "Sao lâu vậy?"