๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Về phần muội muội còn trong cung... có lẽ không sao đâu." Giọng Phạm Nhàn đột nhiên trở nên lạnh lùng. "Hôm nay ta công khai thách thức uy nghiêm của bệ hạ, chính là muốn xem bệ hạ có thể làm đến mức nào."
"Chàng thực sự không sợ Hoàng đế cữu cữu sẽ nghiêm khắc trị tội sao?" Lâm Uyển Nhi ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn y. Cô biết rõ người thân ngồi trên ngai vàng kia lạnh lùng tàn nhẫn như thế nào, một khi phát hiện Phạm Nhàn không còn là đứa con tư sinh mà mình có thể khống chế, bệ hạ sẽ phản ứng thế nào? Lâm Uyển Nhi luôn cảm thấy hành động của Phạm Nhàn bây giờ quá nóng vội, quá liều lĩnh.
"Mọi hành động của bệ hạ đều không liên quan tới tình cảm hay cảm giác, mà chỉ vì lợi ích." Phạm Nhàn nhắm mắt nói: "Nếu chấp nhận tiêu chuẩn đó, có thể phân tích ra, có lẽ bệ hạ sẽ tức giận nhưng sẽ không bức ta vào bước đường cùng."
"Cho dù là con cái ta sắp đưa đi Đạm Châu, hay Nhược Nhược còn trong cung, hay... nàng." Phạm Nhàn mở mắt nhìn thê tử, chậm rãi nói: "Đây đều là điểm mấu chốt của ta, nếu bệ hạ phá vỡ điểm mấu chốt này, chỉ có thể khiến chúng ta sớm trở mặt."