๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Thật ra không rời khỏi kinh đô, luôn ở bên cạnh Viện trưởng, chỉ cần biết đại nhân được bình an là được rồi." Sau ba năm không gặp, hai người không hề có chút xa cách nào, Vương Khải Niên giọng khàn khàn nói.
Phạm Nhàn im lặng rất lâu rồi nói: "Ta... đã về muộn quá."
Y nói đến chuyện của Trần Bình Bình. Vương Khải Niên cúi đầu, cũng im lặng rất lâu rồi nói với giọng trầm trầm: "Là ta báo tin quá chậm."
Thật ra cả hai đều đã cố hết sức, nhưng vẫn không thể thay đổi điều đã xảy ra. Một nỗi buồn man mác và tâm trạng tự trách bao trùm cả phòng.