๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Năm Khánh Lịch thứ mười , sau thắng lợi lớn ở Thanh Châu, Đại tướng quân Lý Hoằng Thành được triệu về kinh đô phong chức Phó sứ của Khu Mật viện, vinh dự vô cùng. Có điều, mọi người đều thấy rất rõ, vị trí Phó sứ chỉ là chức vụ nhàn rỗi dưới sự kiểm soát của Diệp Trọng. Thế tử Lý Hoằng Thành không còn được tự do như ở Định Châu nữa. Ai cũng nhớ, người trẻ tuổi nhất từng làm Phó sứ Khu Mật viện là Tần Hằng, và kết cục của hắn ta chẳng tốt đẹp gì.
Về kinh, Lý Hoằng Thành lập tức vào cung yết kiến. Trong Ngự Thư phòng, Hoàng đế không trách móc gì mà chỉ ôn hòa nói về Tây Lương. Nhưng thế tử thấy Phạm Nhược Nhược bên cạnh bệ hạ, lòng buồn bã khôn xiết. Ra khỏi cung, hắn về phủ gặp Tĩnh Vương vừa được thả và muội muội mình. Ba người ngồi yên lặng, lão vương gia thở dài liên tục, vỗ vai con trai: "Cũng may không xảy ra chuyện gì, con có thể kiên trì đến hôm nay mới về kinh đô, cũng coi như tận sức với bên kia rồi."
Tuy nói như vậy nhưng đêm đó, Lý Hoằng Thành vẫn tự mình đến Phạm phủ, hắn biết Phạm Nhàn rất trông cậy vào mình. Tuy hắn vẫn kiên trì ở lại Định Châu dưới áp lực của Thánh chỉ và Cung Điển, nhưng cuối cùng vẫn bị triệu về, hắn vẫn muốn có lời giải thích với Phạm Nhàn.
Không ai biết hai người nói gì trong hậu viện Phạm phủ. Có lẽ chỉ bày tỏ nỗi áy náy với nhau. Trong cung dường như cũng không quan tâm đến cuộc đàm thoại này nên không ngăn cản thế tử đến phủ.