๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Có điều, dường như Trần Bình Bình không nghĩ như vậy. Năm tuổi ngươi lên bốn, lão ta đã đưa Phí Giới đến bên ngươi, đồng thời bí mật điều động một nhóm gian tế của Giám Sát viện giao cho mụ mụ sử dụng. Việc này, lão có vào cung báo với trẫm. Lúc đó trẫm cho rằng lão hơi lo xa..."
Lông mày Hoàng đế bệ hạ nhíu lại, có vẻ đang nhớ lại quá khứ mấy chục năm, nói tiếp: "Có điều, năm mười hai tuổi ngươi đã bị ám sát.
Hoàng đế bệ hạ liếc Phạm Nhàn, lắc đầu: "Những năm đó ở Đạm Châu, có lẽ ngươi không biết, tin tức từ Đạm Châu đều được Giám Sát viện chuyển tới tay Trần Bình Bình. Lão thọt kia thậm chí còn hăng hái hơn cả việc điều hành viện, thường xuyên vào cung, kể lại mọi hành động của ngươi cho trẫm."
"Ngươi đùa bỡn nha hoàn ở Đạm Châu, leo lên mái nhà la hét ỏm tỏi, tự tay nấu ăn cho mụ mụ, trong cơ thể ngươi tu luyện chân khí bá đạo hung hiểm..." Trên mặt Hoàng đế bệ hạ thoáng nụ cười kỳ lạ. "Mọi hành động của ngươi trẫm đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí còn hơn cả những mấy đứa con trai ở kinh đô. Vậy nên dù ở xa Đạm Châu, trẫm dường như đã quen với việc ngươi ở bên cạnh."