๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
“Tạ ơn đại nhân cho ngồi.” Các quan viên Nội Khố sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống, trong nha môn ghế ngồi không đủ, cho nên một số quan viên cấp thấp phải đứng sát mé. Mọi người thấy gương mặt Tiểu Phạm đại nhân nở nụ cười ôn hòa, trong lòng cũng thầm yên tâm,hơn nữa không nhìn thấy đám quan lại kinh đô như hổ như sói bên Giám Sát viện, đầu óc vốn đang cảnh giác bỗng buông lỏng.
Phạm Nhàn híp mắt nhìn xuống dưới, dễ dàng tìm thấy đối tượng giết gà dọa khỉ của mình trong số các quan viên.
Sau khoảng năm sáu người, có ba người sắc mặt ngăm đen, mặc thường phục, đai lưng thắt chặt vào hông, cực kỳ kính cẩn ngồi tại chỗ. Nhưng rõ ràng ba người này không có quan chức trên người mà vẫn ngồi giữa các quan, hơn nữa nhìn điệu bộ này chứng tỏ là người thường xuyên ra vào xưởng.
Phạm Nhàn quan sát kỹ lưỡng hơn, còn thấy trong vẻ ngoài kính cẩn của đối phương còn mang chút vẻ không thèm để tâm và khinh thường chính mình. Đó là một thần sắc cực kỳ tự tin. Y mỉm cười, người luôn giấu vẻ hung tàn như y, đương nhiên không bị thần thái của đối phương làm chọc giận, chẳng qua đối phương được Trưởng công chúa nuôi đã nhiều năm, mình muốn hoàn toàn khống chế Nội Khố thì không thể không gõ bọn họ.