๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Câu nói này, rõ ràng là không tin tưởng Hạ Tê Phi.
Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Yên tâm đi, Hạ Tê Phi là người thông minh, sẽ không ngốc tới mức đi phản bội ta trong thời điểm này đâu. Chuyện này không có ích lợi gì đối với hắn.”
Sử Xiển Lập nở nụ cười lúng túng, lại hỏi; “Đại nhân có lời gì cần ta mang cho đám thương nhân hoàng thất không?”
“Ừm...” Phạm Nhàn cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ nói bản quan ủng hộ bọn họ thoải mái làm việc, cho dù năm nay mất sạch cả bàn, sang năm bản quan sẽ bồi thường.”