๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Di nãi nãi thương xót nhìn con trai trong đình, nghiêng người khuyên nhủ: “Tỷ tỷ đừng tức giận. Bọn nhỏ biết phải làm sao mà.”
Đám nam đinh Minh gia trong đình kinh hãi không thôi, gật đầu lia lịa, nhận sai không ngừng.
“Biết sai là được rồi.” Minh lão thái quân chậm rãi tựa người về lưng ghế, mi mắt khép hờ nói: “Lát nữa các ngươi trở về, bất luận dùng phương pháp gì, trước hưng đông ngày mai phải giao bạc cho phòng thu chi, mỗi chi hai mươi vạn lượng, lão lục mười lăm vạn lượng.”
Nói xong câu này lão nhị lão tứ lão ngũ đều không có ý kiến gì, tuy vẫn thấy đau lòng không thôi. Có điều lão tam lại không chịu nhịn, ưỡn thẳng cổ nói: “Mẫu thân, sao lão lục chỉ phải nộp có mười lăm vạn lượng?”