๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hàm ý trong cái quỳ vừa rồi quá phong phú. Nhận thua? Cầu hòa? Quy hàng? Bồi thường chuyện đêm hôm qua? Nếu Minh gia thật sự có ý ngả về phía mình, thế thì trong tình huống quang minh chính đại như Nội Khố ngày hôm nay lại là lúc tốt nhất để biểu đạt cõi lòng...
Vấn đề ở chỗ, Phạm Nhàn hoàn toàn không tin vị lão gia tử này lại cam tâm đầu hàng, vốn dĩ mình đã ra hết bài đâu, Minh gia cũng đâu tới bước sơn cùng thủy tận. Nhổ tận gốc cây đại thụ đã quen đứng bên kia bờ sông sang trồng ở bờ bên này, nhất định phải trải qua quá trình giả trá trả đau đớn, chưa chắc Minh gia đã đồng ý gánh chịu...
Vì sao đối phương lại ra vẻ nhún nhường như vậy? Trên hắn còn một vị lão thái quân, chuyện Minh gia muốn ngả theo hướng nào là đại sự liên quan tới tiền đồ của mấy vạn người trong gia tộc, chưa chắc Minh Thanh Đạt đã có năng lực quyết định như vậy.
Hơn nữa cái quỳ này hoàn toàn không bí mật, chắc đã có người chứng kiến, hơn nữa còn nhanh chóng đồn ra ngoài. Phạm Nhàn híp mắt càng nhỏ hơn, chẳng lẽ đối phương định chơi trò giả bộ đáng thương? Trong thế giới này còn chưa có nhân vật nào như A Biển, có lẽ giả bộ đáng thương cũng là một chiêu hữu dụng. Nhưng cố tình quỳ với mình trước mặt mọi người, thế thì đáng thương ở chỗ nào?