๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuy nhiên, vị cô nương Lương Điểm Điểm này còn chưa kịp tỏa sáng ở kinh đô thì đã phải ôm nỗi uất ức bị Bão Nguyệt lâu cưỡng ép mua lại đưa đến Tô Châu. Trong lòng cô gái không khỏi bất mãn, nhưng cũng hiểu rõ bối cảnh của Bão Nguyệt lâu, biết mình không thể chống lại. Thay vào đó, khi vừa đến Tô Châu, cô lập tức được ký một hợp đồng mới lạ với chưởng quầy Tang Văn, khiến vị cô nương mới mười sáu này cảm thấy bất ngờ là dường như nội dung trong hợp đồng kia có lợi cho mình.... Cõi đời này còn nơi đâu có tú bà tốt như vậy?
Còn một vị mỹ nhân khác tới từ Tây Hồ, quả thật có điểm khác biệt rất lớn so với phụ nữ Trung Nguyên. Đôi mắt của cô sâu hút nhưng không có vẻ kì dị, lại càng tôn nét quyến rũ trên gương mặt cô. Đặc biệt là làn da ngăm đen không có vẻ thô ráp, ngược lại mang một vẻ đẹp bí ẩn tựa như viên hắc trân châu. Hơn nữa, vóc dáng của mỹ nhân Tây Hồ này cũng cực kỳ quyến rũ, tiền công hậu thủ, khiến đám người Khánh Quốc quen với vẻ đẹp thanh nhã của nữ tử trong nước cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Chỉ có điều lai lịch của mỹ nhân Tây Hồ này, so với vị Lương Điểm Điểm kia còn phải... quỷ dị hơn. Vị mỹ nhân Tây Hồ này họ Mã tên Tác Tác, lại chính là công chúa của một bộ lạc Tây Hồ!
Đại hoàng tử dẫn quân đi tây chinh, từ đầu đến cuối đều đánh Tây Hồ thất bại tan tác, không biết đã chinh phục được bao nhiêu bộ lạc. Mà thủ lĩnh của bộ lạc lớn thứ hai trong số đó muốn tỏ thành ý đầu hàng, nên dâng cô con gái bảo bối của mình cho Đại hoàng tử, mang chút ý tứ hiến thân. Không ngờ Đại hoàng tử này thật sự là loại thô lỗ, lại đi đối đãi với con gái kẻ địch như nữ đầy tớ bình thường, đặc biệt là sau khi thành hôn với Đại công chúa Bắc Tề, càng không tiện để mỹ nhân Tây Hồ này ở lại trong vương phủ. Cho nên, lúc nghe nói Phạm Nhàn mở thanh lâu ở Giang Nam thiếu mỹ nhân đầu bảng, là vội vội vàng vàng đưa đến Bão Nguyệt lâu rồi chuyển tới Tô Châu.