๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Tiết Thanh: “Ta tin, nếu như Giám Sát viện chúng ta chết mất hơn bốn mươi người, ta lại điều Hắc Kỵ đến Tô Châu, chắc ngài sẽ không ngăn cản ta, phải không?“
Con ngươi của Tiết Thanh co lại, nếu mọi việc thực sự diễn ra như vậy, Giám Sát viện tổn thất bốn mươi mấy quan viên, mình còn cố ngăn Hắc Kỵ xuống Giang Nam... chỉ sợ Giám Sát viện sẽ thực sự phát cuồng. Chọc giận lão già ngồi xe lăn kia, cho dù mình có là Tổng đốc một khu vực, e rằng cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Nhìn đôi mắt ôn hòa trong trẻo của Phạm Nhàn, không hiểu sao trong lòng Tiết Thanh ớn lạnh, có cái nhận thức hoàn toàn mới về vị quan viên trẻ tuổi bên cạnh. Hóa ra Phạm Đề ti của Giám Sát viện lại là kẻ hung tàn giết người không chớp mắt; quả nhiên là cách làm của người trẻ tuổi, thật điên cuồng.
“Thế còn ngươi?” Đồ sát Minh Viên, đương nhiên Phạm Nhàn cũng không dễ chị gì, nhưng Tiết Thanh vẫn không tin đường đường Tiểu Phạm đại nhân mà lại đi đánh cược với Minh gia như vậy.