๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đối với loại uy hiếp trắng trợn này, Minh Thanh Đạt biết mình chỉ có thể chấp nhận toàn bộ, mình đã làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, không ngờ cuối cùng lại hóa ra làm lợi cho đối phương. Hắn tức giận ngẩng đầu lên, nhìn Khâm sai đại nhân, nói: “Đại nhân, tính toán hay quá.“
Phạm Nhàn không hề tức giận, cười nói: “Minh lão gia thích tính toán người khác, bây giờ lại bị bản quan tính toán, đương nhiên trong lòng không thoải mái rồi. Nhưng ngươi đừng nghĩ bản quan quá lợi hại, trong phương diện này ta thật sự không có năng khiếu gì.“
Giọng nói của y hóa thành lạnh lẽo: “Không có dục vọng thì mới đủ cương trực, Minh lão gia muốn quá nhiều thứ, đương nhiên cũng tạo ra quá nhiều cơ hội cho bản quan. Còn về âm mưu, ta luôn cho rằng thứ này không đáng sợ bằng lực lượng trực tiếp. Tính tới tính lui, cuối cùng lại mất mạng... Minh lão gia, sau này làm việc nên thành thật hơn một chút, thành khẩn hơn một chút.“
Minh Thanh Đạt im lặng.