๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng trong đôi mắt hõm sâu của Lâm Nhược Phủ, lại hiện lên vẻ mệt mỏi và chán chường. Có lẽ do đã rời khỏi những tranh chấp đấu đá trong triều đình, cuộc sống bình thản như thế này, lại khiến tinh thần khí phách của ông không bằng năm xưa.
Nghe Phạm Nhàn vô thức phản bác Nhược Phủ không nhịn được mỉm cười phê bình: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây thật sự chỉ là một chuyện tình nhi nữ thôi sao?"
Phạm Nhàn im lặng một rồi nói: "Ta không cho là như vậy... nhưng về bản chất đâu có khác biệt gì lớn."
Lâm Nhược Phủ đang vuốt ve lọ thuốc hít bỗng ngừng tay, nhìn y và nói: "Thật sao? Nhưng nếu chuyện này tiếp tục phát triển, nó sẽ không còn đơn giản như vậy nữa... Nếu cô gái đó không phải là Thánh nữ Bắc Tề, không có quan hệ gì với hoàng thất Bắc Tề, chuyện tình nhi nữ? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cho phép ngươi mới thành hôn chưa được hai năm đã lại đi nghĩ mấy chuyện hoa tâm này ư? Bệ hạ liệu có ngầm đồng ý cho ngươi không?"