๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Mạt tướng không có chứng cứ, nhưng luôn cảm thấy Lão Tần gia không đơn giản," Hứa Mậu Tân cau mày nói, "Ngài cũng biết mà, vị đứng thứ ba trong thủy quân là người của Tần gia, Thường Côn đã làm biết bao nhiêu việc trong thủy quân, dẫn hơn một nghìn binh sĩ đi về phía nam, làm sao mà giấu giếm được hắn... Vì sao hắn không báo cáo với triều đình? Nếu hắn đã nói với Tần gia, mà Tần gia lại không báo cho bệ hạ... chuyện này cũng có phần kỳ lạ."
Phạm Nhàn im lặng, đầu óc tính toán cẩn thận về các chi tiết trong đó, tiếp theo nói: "Cho nên ngươi cần ở lại Giao Châu, quan sát vị đề đốc đại nhân sắp tới. Ta tin Lão Tần gia sẽ không phản bội bệ hạ vì cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào đi nữa, đây cũng là chuyện không có lợi ích gì."
Hứa Mậu Tân thầm nghĩ cũng rất có lý. Bây giờ Đại điện hạ cai quản cấm quân, Diệp gia bị bệ hạ mắng mỏ mà không dám nói một lời, không thể làm gì khác ngoài rụt cổ ở Định Châu nuôi ngựa. Trong toàn bộ quân đội Khánh Quốc hiện nay, Lão Tần gia có thanh thế cao nhất, nếu họ phản bội bệ hạ, vốn cũng chẳng thể thu được địa vị và vinh quang lớn hơn.
Lựa chọn trong chính trị cũng giống như làm ăn, không có lợi ích thì không ai muốn làm.