๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y ra hiệu cho Tư Tư theo mình tới gần cửa hàng đậu hũ thêm chút nữa để nghe rõ hơn đám người kia nói gì. Y cũng thấy rõ nếp nhăn nơi khóe mắt của Đông Nhi tỷ, trong lòng không khỏi buồn bã.
"Đông Nhi cô nương, chúng ta không muốn ép ai cả, nhưng khoản nợ này đã kéo dài một năm rồi, dù sao đi nữa cũng nên trả lại thôi." Gã cao to cầm đầu cau mày nói: "Ngài đi hỏi mọi người xem, chúng ta đã cho cho nhà ngài vay là rộng rãi nhất rồi, làm gì có lãi thấp hơn nữa."
Đông Nhi luống cuống chà xát hai tay. Đôi tay đó đã ngâm trong nước làm đậu hũ nhiều năm, hơi ửng đỏ, cũng hơi thô ráp. Cô cúi đầu, có vẻ khó xử: "Có thể thư thả thêm vài ngày được không, thêm vài ngày nữa thôi.. Ngươi cũng biết mà, một năm nay nhà ta bệnh nặng, chữa bệnh đã tiêu tốn không ít tiền."
Người đàn ông kia nhìn cô một lúc, đột nhiên mở miệng nói: "Ta nói này, Đông Nhi cô nương, sao cô chẳng hiểu lý lẽ gì cả vậy?"