๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Tư Triệt sợ run, không dám nói thêm. Hắn biết rõ huynh trưởng của mình, nếu thật sự nổi giận, đánh người... còn cam lòng giơ chân lên đạp!
"Nếu đã trở về, sao không về nhà?" Phạm Nhàn cau mày hỏi.
Phạm Tư Triệt hơi run rẩy, gương mặt chợt lộ vẻ tàn nhẫn: "Ca ca, hôm qua vừa vào kinh đô đệ đã nghe về chuyện đó, đệ sợ nếu bây giờ về nhà bây giờ sẽ làm phiền ca ca... Hơn nữa, chẳng phải triều đình vẫn chưa tra ra à? Đệ đang nghĩ không biết Bão Nguyệt lâu này có thông tin gì hay không, do đó ở đây trước, xem có thể giúp gì cho ca ca không."
Thực ra Phạm Nhàn đã nghe lén được những lời này lúc ở ngoài phòng, bây giờ nghe đệ đệ chính miệng nói ra, càng cảm thấy xúc động, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, thở dài nói: "Sợ phiền phức gì? Hoàng đế cũng biết rõ vụ việc của ngươi, ai dám làm gì? lát nữa theo ta về nhà. Còn tin tức từ Bão Nguyệt lâu, nếu cần, ta sẽ tự mình sai người tới hỏi. Tột thương nhân đàng hoàng như ngươi, không nên dính líu tới những chuyện này."