Tống Tập Tân tâm tư nhanh nhẹn, sắc mặt hoảng sợ.
Nam nhân thổn thức nói: “Cho nên nói Đại Ly chúng ta lựa chọn con đường này, còn rất dài, gánh nặng đường xa mà. Ngươi đừng oán giận.”
Nam nhân cuối cùng đưa tay chỉ hướng nơi nào đó của hoàng cung, cười nói: “Có thiếu niên được mẹ hắn một tay dạy dỗ, trước đây chết sống không muốn đi thư viện Sơn Nhai cầu học, ta thì sao, cũng lười so đo với nó. Đứa nhỏ này, tính tình rất thú vị, nếu ven đường có con chó tạo thế như muốn cắn, mặc kệ cuối cùng có bị thương hay không, thiếu niên đó chắc chắn muốn giết con chó đó làm thịt ăn, nói không chừng còn muốn tìm ra bảy đời cô tám dì cả của con chó kia để giết hết mới sảng khoái, vậy ngươi thì sao? Tống Tập Tân?”
Tống Tập Tân không chút do dự nói: “Cũng là như thế!”
Nam nhân gật gật đầu, “Lúc ta còn nhỏ từng cũng là như thế, sau khi ngồi lên ghế rồng, tính tình mới hơi sửa đổi đôi chút. Bởi vì đột nhiên có một ngày, cảm thấy có chút nhàm chán.”