Loan Cự Tử và lão nhân mũ cao cùng nhau trở về trong Bạch Ngọc Kinh, đi thẳng lên lầu mười hai, trên đất có đặt hai cái bồ đoàn bện bằng cỏ, vật tầm thường dân chúng cũng dùng được, cũng không phải pháp bảo gì có thể giúp Luyện khí sĩ tọa vong ngưng thần. Sau khi hai người ngồi đối mặt, lão nhân họ Lục cười hỏi: “Ngươi từng thỉnh giáo Tề Tĩnh Xuân về học vấn xây dựng Bạch Ngọc Kinh khi nào?”
Loan Cự Tử cười lắc đầu: “Chưa từng. Nếu ta không nói như vậy, trời mới biết A Lương tính tình cổ quái kia có thể một lời không hợp liền không nói không rằng, vung một đao chém chết tất cả chúng ta hay không.”
Lão nhân mũ cao ngây ra tại chỗ, nghi hoặc nói: “Không đến mức như vậy chứ?”
Loạn Cự Tử cười to sang sảng nói: “Đương nhiên là nói giỡn, có lẽ A Lương không phải là người như thế. Nhưng những lời sau đó của ta, quả thật không lừa A Lương. Tâm huyết của Tề Tĩnh Xuân, thực sự đặt ở vương triều Đại Ly, hơn nữa còn gửi gắm kỳ vọng cao đối với tương lai của Đại Ly và Bảo Bình châu, về điểm này, ta tin tưởng bản thân A Lương cũng hiểu rõ. Nếu không Tề Tĩnh Xuân cũng sẽ không xây dựng thư viện Sơn Nhai ở chỗ này, thân ở Đại Ly, lại thụ nghiệp giảng dạy cho người đọc sách toàn bộ Bảo Bình châu. Người đọc sách đi ra từ thư viện Sơn Nhai này, phần lớn chết già, còn có một số còn sống, toàn bộ những hạt giống đọc sách này, bọn họ truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc đối với hạt giống đọc sách thế hệ tiếp theo, cũng coi như là gửi gắm hy vọng của Tề Tĩnh Xuân.”
Loạn Cự Tử thoáng tạm dừng một lát, hỏi: “Ngươi thực sự cho rằng Tề Tĩnh Xuân chết, những người đọc sách này thật sự không có chút oán khí nào?”