Nữ tử nâng tay vẫy một cái, thanh phù kiếm chưa từng ra khỏi vỏ kia từ đáy sông tự nhảy ra, bị nàng nắm trong tay, đặt ngang trước người. Nàng nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, chăm chú nhìn những khe hở nhìn thấy ghê người kia, giống như từng vết sẹo trên mặt một vị mỹ nhân, làm người ta tiếc nuối, làm người ta thương xót.
Dương Hoa đã thành Đại Ly giang thần khẽ xoay cổ tay, đem lưỡi phù lục kiếm dựng thẳng lên, cúi đầu nhìn lại, chăm chú nhìn nó vẫn sắc bén không giảm so với năm xưa, dịu dàng nói: “Kết quả là chỉ có ngươi, không ghét bỏ rời xa ta.”
Phù kiếm khẽ run, linh khí suy kiệt, như lão nhân tiều tụy trên giường bệnh, mất hết khí phách.
“Ta sẽ không rời xa ngươi, con đường chặt đầu cũng tốt, chúng ta cùng nhau đi đến cuối cùng.”
Dương Hoa cúi đầu, hơi nghiêng gò má, dùng lưỡi sắc cắt ở trên mặt nàng một rãnh máu, sâu có thể thấy được xương.