Lưu Bá Kiều dụng tâm nghĩ ngợi, “Có thể là sợ nàng vừa nhìn thấy ta, đã không thích ta.”
Trần Tùng Phong càng thêm buồn bực, “Nhưng ngươi và Tô Giá nếu ngay cả mặt cũng không gặp, chẳng phải nàng ấy cũng sẽ không thích ngươi?”
Lưu Bá Kiều quay đầu nháy mắt với Trần Tùng Phong, cười hì hì nói: “Khác chứ, chỉ cần một ngày không gặp, ta sẽ tràn ngập chờ mong và hy vọng đối với tương lai lần gặp mặt đó.”
Trần Tùng Phong lắc đầu nói: “Ngươi thật sự tẻ nhạt mà. Không sợ lần sau gặp mặt là lúc ngươi đi tham gia hôn lễ của Tô Giá Tô tiên tử?”
Lưu Bá Kiều như bị sét đánh, đưa tay bóp cổ Trần Tùng Phong, như hung thần ác sát nói: “Trần Tùng Phong ngươi muốn chết à?! Trẻ con không biết lựa lời, trẻ con không biết lựa lời... Ông trời đừng quan tâm kẻ này, Nguyệt lão đừng coi là thật nha...”