Lâm Thủ Nhất ngẩng đầu mỉm cười nói: “Chờ ngươi làm đệ tử của Trần Bình An trước đã rồi nói tiếp.”
Nhưng khóe mắt Lâm Thủ Nhất nhịn không được liếc về phía thiếu niên cao lớn che giấu vụng về kia, người sau nở nụ cười với hắn, ánh mắt trong suốt, sau đó cúi đầu, bắt đầu không ngại phiền hà mà thu thập chút hành lý kia.
Thiếu niên áo trắng Thôi Sàm hai tay đấm ngực, vô cùng đau đớn.
Xa xa, trên cành cây chỉa ngang ra của một cái cây to, có thiếu niên giày rơm đứng ở bên trên, cành cây dưới chân bị đè nên cong vòng xuống. Sau khi hắn nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí đục, thì chậm rãi nhắm mắt lại, ngày qua ngày luyện tập trạm thung kiếm lô.
Gió núi phả vào mặt.